Thưa các bạn trẻ rất thân mến,
Ngày nay, rất
nhiều bạn trẻ đang theo lối sống không có tương lai, cuộc sống của họ không có
định hướng, sống vật vờ, chơi bời buông thả. Phải chăng họ đã sống thiếu mục
đích?
Quả vậy, con người
làm gì cũng đòi hỏi phải có mục đích, ý nghĩa của việc mình làm. Bởi vậy, những
người đi theo Chúa cũng cần xác định mục đích của mình: Đi Đạo để làm gì? Đi đạo
có được tiền được gạo không mà đi?
Nhìn nhận theo tinh thần của Đạo Hiếu
Thời đại ngày nay, tâm thức thực dụng của con
người là “lãi làm lỗ bỏ”. Người ta thiên về các hoạt động kinh
tế, đặt tiền của lên địa vị độc tôn có giá trị hàng đầu.
Tuy nhiên, chân giá trị của một
con người không chỉ tuỳ thuộc vào tiêu
chuẩn kinh tế. Giàu có nhưng bất hiếu với cha mẹ ông bà tổ tiên, không chung
thuỷ trong đời sống vợ chồng, thất tín, lừa thầy phản bạn, tàn ác, ích kỷ, hại
nhân, thì hạng người đó có đáng được tôn trọng, tin tưởng không?
Do đó, để sống xứng
là một con người, ngoài hoạt động kinh tế kiếm ra nhiều của, còn phải có những
sinh hoạt thể hiện chữ đức, lòng hiếu nghĩa, mới có giá trị nhân bản đáng mọi
người tôn trọng.
Chữ đức thể hiện qua lòng hiếu
kính với cha mẹ tổ tiên, tình chung thủy vợ chồng, nhân nghĩa với bạn bè, bà
con lối xóm.
Trong lĩnh vực hiếu nghĩa, ta
không thể áp dụng phương châm “lãi làm lỗ
bỏ” như trong lĩnh vực kinh tế. Trái lại, để giữ lòng hiếu
nghĩa thì dù lỗ thiệt đến mấy đi nữa cũng phải làm. Ta phải sẵn sàng từ bỏ tất
cả (thời gian cũng như tiền của) để
thực hiện công việc hiếu nghĩa, không tính toán hơn thiệt hay vụ lợi … Nếu chỉ
tính toán lợi nhuận kinh tế mà không để ý đến tình nghĩa thì chưa đủ là một con
người nhân bản. Tục ngữ có câu: “Chỉ biết nắm sôi dẻo mà không biết nẻo đường đi”.
Thí dụ: Khi bố mẹ về già không còn giúp ích gì cho con cái nữa, trái lại
còn gây nhiều phiền hà; nhưng không phải vì thế mà con cái tính toán theo cung
cách “lãi làm-lỗ bỏ”
để đẩy bỏ bố mẹ ra đường. Bởi vì, con cái đã chịu ơn bố mẹ quá nhiều, bây giờ đền
đáp chưa đủ huống hồ còn tính toán thiệt hơn.
Hội Đồng Giám Mục Việt Nam (HĐGMVN)
đã ra thông cáo ngày 14/11/1974 về việc tôn kính ông bà tổ tiên, trong đó có viết:
“… việc tôn kính ông bà tổ tiên và các vị
anh hùng liệt sĩ, theo phong tục địa phương là một nghĩa vụ hiếu thảo của đạo
làm con cháu…,và chính Chúa cũng đã truyền phải thảo kính cha mẹ, đó là giới răn
sau việc thờ phượng Thiên Chúa”.* HĐGMVN dạy các gia đình Công Giáo
nên lập bàn thờ tổ tiên trong nhà ngay bên dưới bàn thờ Chúa, tổ chức các ngày
giỗ kỵ theo phong tục địa phương, theo đúng đường hướng hội nhập văn hoá mà
Công đồng Vatican II chủ trương.
Đi Đạo chính là việc hiếu nghĩa,
chứ không phải việc vụ lợi làm ăn kinh tế. Đạo là Đạo Hiếu, hiếu với cha mẹ ông
bà tổ tiên và hiếu với Ông Trời (Thiên
Chúa, Đấng Tạo Hoá) là Đấng tạo dựng nên cả tổ tiên mình nữa. Do đó, đặt vấn
đề theo Đạo có được tiền được gạo không thì thật là thô lỗ và bất kính.
Đi Đạo cũng không chỉ để cầu khấn
Ông Trời ban cho mình được khoẻ mạnh, làm ăn tấn tới, khỏi tai bay vạ gió, được
như ý mình muốn. Đó là thứ đạo khấn vái cầu lợi, muốn các vị thần
thánh trở thành công cụ giúp mình đạt được ý muốn, chứ không phải tôn thờ các vị
đó.
Một tôn giáo thuần khiết thì phải
là đạo
ngưỡng mộ tri ân, nghĩa là cảm phục quyền phép của Ông Trời thì bái thờ;
thấy sự đức độ thánh thiện của Ngài thì cảm mến, thấy công ơn của Ngài thương
ta vô bờ bến thì biết ơn, hiếu kính.
Đạo Công Giáo chính là đạo hiếu:
hiếu với cha mẹ, ông bà tổ tiên là Hạ phụ; hiếu với các vị anh hùng dân
tộc là Trung phụ; hiếu với Ông Trời là Thượng phụ… Do đó, không
nên nghe luận điệu xuyên tạc: “Theo đạo Công Giáo là bỏ tổ tiên, phản quốc”.
Nếu ta có nghĩa vụ hiếu với cha mẹ ông bà tổ tiên vì đã
sinh dưỡng ta, thì ta càng phải hiếu với Ông Trời hơn nhiều. Ông Trời ban cho
ta dư dật những thứ cần thiết cho đời sống như: không khí, nắng mưa, hơi thở từng
giây từng phút, chỗ đứng, chỗ ngồi trong môi trường sinh thái hài hoà. Ngài ban
cho những thứ đó mà cha mẹ không thể nào cho ta được, mặc dù ta quá quen coi là
bình thường, nhưng lại là những thứ thiết yếu không thể thiếu được trong đời sống
con người. Ca dao Việt Nam có câu: Lạy Trời
mưa xuống, lấy nước tôi uống, lấy ruộng tôi cày, lấy đầy bát cơm, lấy rơm đun bếp.
Ta phải hiếu với Ông Trời hơn hẳn hiếu với ông bà cha mẹ bởi vì ta phải lệ
thuộc mãi vào Ông Trời cho đến hết đời, trong khi ta chỉ phụ thuộc vào cha mẹ
trong một thời gian thôi.
Tóm lại:
Đi Đạo là để tỏ lòng báo hiếu với tổ tiên và đặc biệt với Ông Trời chứ không phải
vì vụ lợi.
Hiếu nghĩa là một sinh hoạt thuộc lĩnh vực đạo đức không
thể tính toán thiệt hơn. Đi Đạo thuộc lĩnh vực hiếu nghĩa. Nếu hiếu với tổ
tiên, hiếu với các vị anh hùng dân tộc mà không hiếu với Ông Trời sinh ra tổ
tiên mình thì chưa trọn nghĩa, vẹn tình.
Như vậy, đi Đạo là thể hiện tình hiếu nghĩa với Ông Trời
còn gọi là Thiên Chúa. Nhưng có Ông Trời hay không? Mời các bạn tiếp tục suy tư
và cùng nhau chia sẻ đề tài này trong ngày gặp mặt giới trẻ tháng sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét