Đi Đạo để biết Ông
Trời (Thiên Chúa, Thượng Đế) và để sống đạo hiếu với Trời, nhưng thực có Ông
Trời không?
1.
Thuyết vô thần chủ trương
- Không có Ông Trời thần thiêng nào
hết, chỉ có vũ trụ vật chất tự nhiên như giác quan ta nhận thấy trực tiếp.
- Vũ trụ vật chất ấy tự tồn tại vĩnh
hằng và tiến hóa không ngừng sinh ra muôn loài muôn vật mà không cần thần thánh
nào tạo dựng.
Vậy đâu là sự thật? Muốn biết sự thật
đó, ta cùng tìm hiểu quan điểm của các nhà khoa học.Vì lời nói của họ có thế
giá ta dễ chấp nhận.
2.
Cái nhìn của khoa học
Theo các nhà khoa học, vũ trụ như ta thấy hiện nay đã có
lúc bắt đầu và sẽ có ngày kết thúc. Người ta còn có thể ước tính được tuổi của
các thiên thể trong vũ trụ.
Theo thiên văn học, trái đất và các
hành tinh quay chung quanh mặt trời được hình thành do các mảnh vỡ của mặt trời
văng ra và nguội dần. Mặt trời là một trong tỉ tỉ các ngôi sao định tinh, nhiệt
độ lên tới hàng triệu độ, tự phát sáng, có ngôi sao lớn gấp ngàn lần mặt trời.
Tuy sáng nóng như vậy nhưng chúng đang
nguội dần, người ta có thể tính được ngày mà chúng sẽ tắt sáng.
Dựa theo các phương pháp khoa học ngày
nay, người ta có thể ước tính được tuổi các thiên thể, tuổi của trái đất, và
tuổi của cả các hạt vi mô (là những viên
gạch xây nên vũ trụ) khoảng trên dưới 10 tỷ năm.
Lý thuyết về Vụ Nổ Lớn (Big bang) của nhà bác học Lemaitre hiện
vẫn được các nhà thiên văn tán đồng. Theo đó toàn thể vũ trụ vật chất này gồm
hàng tỷ thiên hà, một thiên hà lại gồm hàng tỷ ngôi sao, trước đây hơn 10 tỷ năm đã xuất phát từ một khối vật
chất có tỷ khối vô cùng đặc, nổ tung với phản ứng dây chuyền (tựa như bom hạt nhân). Các mảnh vỡ văng ra chuyển động với vận tốc
vô cùng lớn, xoáy thành hình chôn ốc, tạo thành vũ trụ các thiên thể.
Hiện nay, vũ trụ ngày càng giãn nở. Các thiên thể vẫn
đang trên đường rời xa nhau. Tính tốc độ
giãn nở này ngược lại với dòng thời gian, ta gặp tới lúc bắt đầu của nó. Do đó,
vũ trụ vật chất này không thể tự tồn tại vĩnh hằng được. Một thực tại tự có và
vĩnh hằng thì không có lúc bắt đầu, không có lúc kết thúc.
Vậy vũ
trụ phải có lúc bắt đầu. Nó không tự hữu, phải có nguyên nhân tác thành
nên nó. Xét theo nguyên lý nhân quả: có
hiệu quả bắt buộc phải có nguyên nhân tác thành nên nó.
Từ nguyên lý nhân quả (có hiệu quả
tất phải có nguyên nhân), ta suy biết chắc chắn phải có Ông Trời (Thiên Chúa) tạo dựng và quan phòng điều
khiển vũ trụ.
Thí dụ: + Nhìn thấy một bức tranh sơn thủy đẹp (vẽ cảnh vật núi non sông nước), ta
khẳng định phải có tác giả họa sĩ vẽ ra chứ không thể ngẫu nhiên mà có. Dù chỉ
là một bức tranh mô tả sông núi mà còn phải có người làm ra, phương chi chính
thực tế sông núi trời biển càng phải có Đấng tạo thành. Đúng như câu ca dao: “Núi kia ai đắp mà cao, sông kia bể nọ ai
đào mà sâu”.
+ Dẫn chứng của Đức Cha Fénelon về
chiếc đồng hồ: có một cậu giúp lễ đi dạo cùng Đức Cha, khi cậu nhìn lên trời và
hỏi ngài: thưa Đức Cha, vũ trụ này bởi đâu mà có? Đức Cha vờ như không nghe
tiếng, rồi ngài đưa tay ra cho cậu xem chiếc đồng hồ và nói: Cha có chiếc đồng
hồ rất đẹp đây. Cậu bé trầm trồ khen
ngợi và hỏi: ai làm ra chiếc đồng hồ đó, thưa Cha; Đức Cha trả lời, tự nhiên
nó có đấy! Cậu bé không tin và quả quyết phải có người tài giỏi làm ra nó.
Khi đó Đức Cha mới bảo: nhìn thấy chiếc
đồng hồ đeo tay vận hành nhịp nhàng chính xác, ta quyết chắc có người thợ làm
ra nó. Cho nên vũ trụ này vận hành như chiếc đồng hồ khổng lồ, vô cùng chính
xác (tới mức độ các nhà thiên văn có thể
tính lịch trước hàng vạn năm không sai một phút); cụ thể, khoa học có thể
biết được nhật thực hay nguyệt thực trước và cho biết thời gian chính xác nó sẽ
xảy ra. Ta khẳng định chắc chắn phải có một vị Thiên Chúa vô cùng quyền phép
tạo dựng nên nó.
Còn vũ trụ thì vô cùng to lớn (chiều kích phải tính bằng đơn vị năm ánh sáng. Tốc độ của ánh sáng là 300.000km/s, thì một
năm ánh sáng đi được 365 ngày x 24
giờ x 60 phút x 60 giây
x 300.000 km/s = 3.460.800.000.000 km; tức gần
ba ngàn năm trăm tỷ km. Như vậy, vũ trụ vô cùng to
lớn). Cụ thể, so sánh với các thiên thể khác trong vũ trụ thì
trái đất chỉ như hạt cát trong sa mạc. Nhìn lên mặt trời ta thấy nó chỉ to bằng
cái đĩa; nhưng đem so sánh kích thước mặt trời với trái đất, thì nếu mặt trời
to bằng cái nong phơi lúa, trái đất sẽ chỉ nhỏ bằng hạt đậu.
Sự hiện hữu của vũ trụ là sứ điệp không
lời, nói lên cho ta thấy có Đấng Tạo Hoá vô cùng quyền phép. Đấng ấy chính là
Thiên Chúa, đúng như lời Tv19, 2-5:
“Trời xanh tường
thuật vinh quang Thiên Chúa,
không trung loan
báo việc tay Người làm.
Ngày qua mách bảo
cho ngày tới,
đêm này kể lại với
đêm kia.
Chẳng một lời một
lẽ, chẳng nghe thấy âm thanh
mà tiếng vang đã
dội khắp hoàn cầu
và thông điệp loan
đi tới chân trời góc biển”.
Tóm lại: Theo nguyên lý nhân quả thì trái đất và vũ trụ không thể
tự mình mà có được, mà phải có nguyên nhân tác thành nên nó. Nguyên nhân đó
chính là Ông Trời (Thiên Chúa). Con
người sinh ra ở đời có cha mẹ, cha mẹ do ông bà tổ tiên, tổ tiên phải do Thiên
Chúa tác thành, không ai từ kẽ nẻ chui ra làm người.
Nếu muôn loài muôn vật (kể cả con người) do vũ trụ vật chất
tiến hóa mà thành, thì đầu hết vũ trụ vật chất ấy cũng phải do Thiên Chúa tạo
thành và quy định luật tiến hóa cho nó.
Nhưng nếu cái gì cũng phải theo nguyên lý nhân quả, thì
Ông Trời cũng phải có người sinh ra? Vậy vấn đề đó giải quyết sao?
3.
Bản tính Thiên Chúa
Nếu đặt vấn đề như trên, chúng ta sẽ
đặt Ông Trời (Thiên Chúa) đó ngang
hàng với chúng ta và vũ trụ, vì cần phải có nguyên nhân tạo thành. Như thế thì
không còn gọi là Thiên Chúa, vì Thiên Chúa phải tự mình mà có và sinh ra muôn
loài muôn vật. Vũ trụ có khởi đầu còn Thiên Chúa là Đấng Tự Hữu, nghĩa là tự
mình mà có.
Thí dụ : Một đoàn tàu lửa, toa sau phải
do toa trước kéo, nhưng cái đầu máy tự nó vận hành để kéo các toa khác theo nó;
nếu nó cũng phải có toa khác kéo thì
không còn gọi là đầu máy nữa.
Theo ngôn từ triết học, Thiên Chúa là
Đấng Tự Hữu là nguyên nhân đệ nhất, nguyên nhân vô nguyên nhân; như thế mới gọi
là Thiên Chúa, Ngài là Đấng Tự Hữu, Hằng Hữu, Vô Thuỷ Vô Chung, không có khởi
đầu và không có kết thúc. Ngài hiện hữu từ trước vô cùng và sẽ có mãi mãi vô
cùng về sau và Ngài tác sinh tất cả các hữu thể khác.
4.
Phẩm tính của Thiên Chúa
Nếu có Thiên Chúa thì tại sao không ai
nhìn thấy được?
Quan niệm con người thời xưa: Thiên
Chúa ở trên trời, Người làm mưa, làm gió, sấm sét v.v…, không muốn cho con
người nhìn thấy mình nên cho mây bao phủ che lấp đi, vì nếu ai nhìn thấy Ông
Trời thì sẽ phải chết.
Ngày nay, khoa học tiến bộ đã nhận thấy
có những thực thể không ai nhìn thấy được nhưng lại có thật, đó chính là những
thực thể thiêng liêng vô hình. Thí dụ như “Trí khôn và Tình yêu” nơi con người
chúng ta, không ai nhìn thấy hay có thể cân đong đo đếm được, nhưng không vì
thế mà nói rằng không có chúng. Ai cũng phải công nhận con người có trí khôn,
cho dù không thấy được nó mà chỉ thấy được các việc làm cụ thể do trí khôn chỉ
đạo. Câu chuyện dân gian cổ xưa về trí khôn con người (ngày nay vẫn còn được lấy làm bài tập đọc cho học sinh cấp I), cho
ta một luận chứng thuyết phục về sự hiện hữu của trí khôn, tuy ta không thấy
được bằng mắt. Cũng vậy, ta không thể thấy tình yêu nơi con người to nhỏ thế
nào, mầu sắc gì, mà chỉ thấy những việc làm thể hiện tình yêu đó mà thôi. Tuỳ
theo cách thức thể hiện mà ta có thể biết được mức độ của tình yêu.
Thiên Chúa thuộc thực thể thiêng liêng vô hình. Dù ta
không thấy, không nắm bắt được nhưng thực sự là phải có Thiên Chúa và từ Ngài
phát sinh các thực thể khác.
Mặt khác, có những điều thực tế mà khả
năng suy luận của con người còn cho biết chân lý chắc chắn hơn cả mắt nhìn
thấy. Thí dụ: ta chọc một cây gậy vào bể nước trong suốt, mắt ta nhìn thấy cây
gậy bị gãy ở mặt nước, nhưng trí khôn ta suy luận bảo rằng cây gậy không hề bị
gẫy mà vẫn thẳng. Vậy ta thử hỏi trong trường hợp này, mắt thấy có cho ta biết
sự thật hơn dùng lý trí suy luận không ? Do đó, lý trí ta suy luận phải có
Thiên Chúa thì còn chắc thực hơn là mắt nhìn thấy.
Kết luận
Như vậy, khi nhìn xem vũ trụ và muôn
loài muôn vật ta phải quả quyết một cách chắc chắn rằng: có Thiên Chúa tạo dựng
muôn vật và Ngài vô cùng quyền phép tài tình mới có thể an bài sắp đặt chúng
cách kỳ diệu như thế. Ngài là cội nguồn của ta, ta phải có tâm tình hiếu kính
đối với Ngài, thể hiện tâm tình tôn giáo ngưỡng mộ tri ân đối với Ngài, suy
phục quyền phép của Ngài với tâm tình biết ơn.
Gợi
ý cầu nguyện với Thiên Chúa: cảm tạ vì Ngài quan phòng săn sóc ta, ca ngợi Ngài
vì công trình tạo dựng hùng vĩ; xin ơn cho ta được biết và tin mến Ngài.
Nên
tham dự những chuyến du lịch sinh thái, nhìn ngắm những cảnh đẹp thiên nhiên, để
nâng cao tâm hồn. Hãy nhìn xem biển rộng sông dài, núi cao sẽ thấy Thiên Chúa
hiện diện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét