Thứ Ba, 7 tháng 10, 2014

Tôi Xin Chọn Người(#2): Tình yêu lứa đôi

Các bạn thân mến, có bao giờ con tim của các bạn thổn thức vì một ai đó đến nỗi chẳng còn thiết ăn thiết ngủ không? Người ấy ám ảnh tâm trí ta và lòng ta khao khát khôn nguôi được ở bên cạnh người ấy. Trong tâm trí mình, ta bắt đầu tự hỏi người ấy nghĩ gì về mình, người ấy có thích mình không? Và thế là người ấy đã “đánh cắp” con tim của bạn. Hạnh phúc biết bao, nếu một ngày đẹp trời, người mà bạn phải lòng cũng bắt đầu cảm nhận được làn sóng thương yêu phát ra từ con tim của bạn. Để rồi từ ánh mắt chan chứa yêu thương đến hai con tim cùng hòa chung một nhịp đập, tiếng sét ái tình đã đánh trúng các bạn. Khoảng thời gian hai bạn ở bên nhau không bao giờ là đủ và bạn chắc cũng ước mong giá như thời gian tạm ngừng trôi. Bạn cũng chợt nhận ra dường như không ai hiểu tôi và đối xử tốt với tôi như người mà bạn phải lòng. Bạn đi đến ý nghĩ mình không thể sống thiếu người ấy. Và thế là ta đã yêu.


Chỉ có con người khao khát yêu và được yêu. Chẳng có loài vật nào trên thế giới biết yêu như con người. Ta cũng chẳng biết tại sao ta lại yêu một người vì con tim có những lý lẽ riêng của nó. Ta chỉ có thể nói yêu là yêu hay vì ta yêu thế thôi. Cũng chẳng ai có thể ép ta yêu một ai đó khi con tim ta chẳng thổn thức một tí nào. Tình yêu đôi lứa đẹp và huyền nhiệm đến vậy nên không thể ngẫu nhiên mà tự có được. Nó phải có một nguồn gốc và một lý do để tồn tại.

Nếu không có sáng kiến của Thiên Chúa chắc cũng chẳng có tình yêu lứa đôi. Theo Sáng Thế Ký, sau khi dựng nên con người, Thiên Chúa thấy con người ở một mình thì không tốt. Vì thế, Ngài đã tạo dựng nên con người có nam có nữ. Eva và Adam đều mang hình ảnh của Thiên Chúa và tình yêu giữa họ nảy sinh từ chính tình yêu mà Thiên Chúa dành cho cả hai. Và như thế tình yêu lứa đôi là tặng phẩm mà Thiên Chúa dành riêng cho con người.

Thiên Chúa dựng lên Eva cho Adam đơn giản chỉ vì Ngài muốn họ nâng đỡ nhau trong đời sống. Cùng một loài với nhau, nhưng phái này vừa giống lại vừa khác phái kia. Cái thiếu và yếu của phái này, lại là cái thừa và cái mạnh của phái còn lại. Huyền diệu thay, hai phái lại thu hút nhau như hai cực của nam châm. Cực nào thiếu vắng cực kia thì “bị khuyết” hệt như mình chỉ còn một nửa. Thiếu, nên con người phải khởi sự đi tìm cho bằng được một nửa còn lại đang lạc xa nơi phương trời nào đấy. Ta không yêu bất kỳ người nào khác mà ta gặp gỡ. Nhưng trái tim ta chỉ bần thần và bối rối khi đối diện với một nửa của mình. Như Adam đã xác tín khi nhìn thấy Eva : “Đây là xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi”.

Các bạn thân mến,

Thiên Chúa đã làm ra tình yêu đôi lứa và mong muốn con người hạnh phúc và triển nở với nó. Tuy nhiên, đáng tiếc thay, ngày nay cũng có không ít các bạn trẻ có những cái nhìn lệch lạc và làm cho tình yêu bị bóp méo. Có bạn nghĩ mình phải có thật nhiều người yêu thì mới chứng tỏ được bản lĩnh. Có những bạn chỉ sử dụng tình yêu như công cụ để kiếm chác hay trục lợi. Điều họ mong muốn có thể là thân xác, tiền bạc, hay danh vọng mà người yêu mang lại cho họ. Tệ hại hơn, các bạn đến với nhau và tự nguyện dâng hiến cho nhau rồi phủi tay ra đi mà chẳng có chút tinh thần trách nhiệm.

Bao sự lêch lạc và bóp méo tình yêu ấy chỉ giản đơn bởi vì tình yêu đó không được đặt nền trên Thiên Chúa. Thực ra, tình yêu lứa đôi không đơn thuần là cả hai nhìn nhau nhưng là cả hai phải cùng nhìn về một hướng. Hướng thượng đến tận Thiên Chúa là cội nguồn tình yêu của họ. Chỉ khi thực sự nhìn lên ta mới có thể hướng tha mà yêu mến người bạn của mình như Chúa mong muốn. Điều Thiên Chúa muốn là đôi lứa phải tôn trọng nhau. Nếu ta xác tín người mình phải lòng thực sự “là xương là thịt” của chính mình như cách Adam nhìn Eva thì người nam cũng phải hết lòng tôn trọng người nữ. Người nữ được dựng nên bình đẳng với người nam thế nên người nam không thể coi người nữ như là công cụ để sử dụng tùy ý mình được. Đồng thời, tôn trọng nhau thì đòi hỏi các bạn phải hy sinh để đón nhận trọn cả người mình yêu với tất cả ưu và khuyết điểm. Điều đó có nghĩa là ta phải sẵn lòng đón nhận cả những đau khổ, tổn thương mà người mình yêu mang lại.

Các bạn thân mến, ai cũng khao khát yêu và được yêu nhưng không phải ai cũng muốn học hỏi để biết yêu thế nào cho đúng. Điều chúng ta cần làm là các bạn hãy cầu nguyện cho người mình yêu và hãy dâng tình yêu của mình cho Thiên Chúa. Bởi chính Người là Đấng đã se duyên các bạn với nhau. Vì thế, đừng ngần ngại mời Ngài bước vào tình yêu lứa đôi của các bạn. Như tiệc cưới Cana ngày xưa, Chúa luôn sẵn sàng làm phép lạ để tiếp thêm rượu mới, sức sống mới, tình yêu mới cho các bạn. Với men yêu thương mà Ngài ban tặng, rượu tình yêu sẽ làm đôi lứa các bạn mãi đắm đuối bên nhau.

TÔI XIN CHỌN NGƯỜI (KỲ 1): ĐIỀU ĐÁNG LO NHẤT!

Sống trên đời, ai mà chẳng có những nỗi lắng lo. Vượt thoát được nỗi lo này, bận tâm khác lại đến xâm lấn lấy tâm trí ta. Đời ta hệt như một công trường, ngổn ngang những bộn bề âu lo của kiếp người. Ta hay lo vì cho rằng không ai sống thay cho mình nên ta phải tự mình bươn chải. Nếu có một ai đứng ra, bảo đảm an toàn cho cuộc sống mình thì ta có thể thảnh thơi mà sống cách an nhiên tự tại. Thật ra, Kinh Thánh cho ta biết Thiên Chúa là Đấng vẫn không ngừng săn sóc ta và mời gọi ta hãy quẳng gánh lo đi mà vui sống.

Thiên Chúa luôn chăm lo cho ta vì Ngài là Đấng đã tác tạo nên ta. Sáng Thế Ký cho chúng ta biết Thiên Chúa chính là vị Hóa Công đã sáng tạo nên con người. Ta là thụ tạo của Thiên Chúa thì hơn ai hết, Đấng Tạo Hóa thừa biết thụ tạo của mình cần những gì. Chẳng phải là trước khi tạo ra con người, Thiên Chúa đã tạo dựng nên đất đai với cây cỏ mọc đầy, chim muông thú rừng hằng hà sa số; biển cả đầy cá và sinh vật lúc nhúc; tất cả là nguồn đảm bảo những nhu cầu thiết yếu cho ta đó sao? Đức Giêsu cũng đã từng dạy rằng ngay cả những con chim sẻ không gieo, không gặt, không thu tích vào kho cũng được Thiên Chúa chăm lo cho đầy đủ thức ăn. Hoa huệ ngoài đồng dù chẳng bận tâm tô son vẽ phấn làm đẹp cho bản thân cũng được Thiên Chúa trang hoàng lộng lẫy, sang trọng tột bậc hơn vua Sa-lô-môn mặc toàn gấm vóc lụa là. Ngay cả từng sợi tóc trên đầu con người rơi xuống cũng không nằm ngoài sự quan phòng của Thiên Chúa. Không chỉ sáng tạo nên con người, Thiên Chúa còn đặt để nơi họ một dự định và kế hoạch của Ngài. 


Ý định của Thiên Chúa là để con người làm bá chủ mọi loại và thống trị toàn cõi đất. Cũng là thụ tạo, nhưng con người lại ở cấp bậc cao hơn mọi thứ khác. Mọi thứ trên trần gian này được Thiên Chúa dựng nên cho con người và vì con người. Như thế, con người là quản lý của Thiên Chúa để coi sóc mọi thụ tạo. Làm quản lý thì ở vị trí cao hơn mọi thụ tạo và không được lụy phục chúng. Không được để chúng lèo lái hay thao túng. Chỉ là quản lý nên ta chỉ được sử dụng các thụ tạo khác theo cách thức mà ông chủ duy nhất và đích thực- là Thiên Chúa- mong muốn. Thiên Chúa muốn ta dùng tất cả thụ tạo như phương tiện để đạt đến Ngài. Tiếc thay, đó chỉ là mong muốn tốt lành của Thiên Chúa mà con người ít khi muốn vâng theo.

Con người bất tuân ý muốn tốt lành đó khi tự bươn chải một mình, và gạt Thiên Chúa ra bên lề. Và cứ thế, ta sống đời mình với những lo âu của kiếp người dù ta biết lo âu chẳng đưa ta đi đâu về đâu. Nếu biết rằng có một Thiên Chúa đã tạo dựng nên mình và đặt để nơi ta một sứ mệnh để thực thi thì ta sẽ biết đâu là nỗi lo mà ta cần phải bận tâm để vun đắp cho đời mình được tốt đẹp hơn.

Con người bất tuân dự định tốt lành của Chúa khi muốn Thiên Chúa quan tâm theo ý mình. Thói đời thường nghĩ tất cả những danh vọng-lợi lộc-lạc thú trên trần gian này đều tốt cho bản thân mình nên đã cố công vơ vào tất cả. Tất cả bận tâm của ta là đi kiếm tìm các thụ tạo. Thụ tạo ta nghĩ là tốt, chưa chắc đã tốt thực cũng như phù hợp và sinh ích lợi cho ta. Tỉ dụ như: thuốc uống để chữa bệnh là tốt nhưng chỉ hợp với người bệnh, còn người lành uống vô đang khỏe có thể thành bệnh. Ý thức điều này, thánh Phao lô nói: “Tôi được phép làm mọi sự, nhưng không phải mọi sự đều có ích” (1 Cr 6, 12). Thế đó, Thiên Chúa biết điều nào là tốt và quan trọng hơn là phù hợp với mỗi người. Và Ngài ban cho ta những thứ phù hợp nhất với chính ta. Còn ta thì lại ảo tưởng mọi thứ đều tốt và hợp với mình nên ta cứ mải miết kiếm tìm trong lo âu. Tiếc thay, có lo lắng mấy thì ta cũng chẳng kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay, như lời Đức Giêsu đã nói.


Cuộc sống luôn đầy dẫy những bất trắc, hiểm nguy rình rập. Ta chẳng thể đảm bảo cho tương lai của mình ngay cả khi ta ở trong tháp ngà hay điện ngọc. Chỉ phó thác vào bàn tay quan phòng của Thiên Chúa thì cuộc sống ta mới được đảm bảo. Có điều, Ngài không thể chỉ là một mối quan tâm như bao mối âu lo về các thụ tạo khác của ta. Ngài phải là bận tâm lớn nhất, trước tiên và chính yếu. Hãy trút cả mọi âu lo cho Người. Trời đất muôn vật này to lớn và vĩ đại là thế, Thiên Chúa chỉ cần một lời phán là đã từ không mà có, huống hồ gì những lo lắng cỏn con của ta. Thực ra, cốt yếu nhất mà con người nên lo lắng là cuộc đời mình có Chúa hay không? Và Ngài có là chủ của cuộc đời mình không? Đó mới là nỗi lo đáng bận tâm nhất của kiếp người chúng ta.